Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Tầm Đỉnh ký

Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
lecongtrongnhan
Bá Tước
Bá Tước
lecongtrongnhan


Nam
Tổng số bài gửi : 40
Age : 45
Registration date : 13/05/2008

Tầm Đỉnh ký - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tầm Đỉnh ký   Tầm Đỉnh ký - Page 2 Icon_minipostedTue May 13, 2008 8:31 am

Trời vừa sáng.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn binh mã đến thành Gia Ban ở mạn bắc sông Hồn Hà để tìm kiếm.

Binh mã nhập thành, vô thanh vô tức.

Khi vầng thái dương ló dạng, các binh sĩ đến những lều chứa cỏ cũng lục tung hết, nhưng không tìm thấy được người nào.

Rốt cuộc chỉ tìm thấy được một ông lão trên bẩy mươi tuổi.

Binh lính giải ông già tới, Nỗ Nhĩ Cáp Xích liền dò hỏi:
- Ông lão, ông là người ở nơi nào?

Ông già chậm chạp trả lời:
- Ta là người ở địa phương này.

- Ni Kham Ngoại Lan chạy đi đâu, ông có thể giúp chúng ta không?

Đôi mắt đỏ ké của ông lão nhìn hắn dò xét đoạn chỉ về phía tây nói:
- Hắn theo hướng đó bỏ chạy mất rồi.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhảy xuống ngựa, cúi nhìn những dấu chân ngựa để lại trên mặt đất, quay lại nhìn An Phí Dương Cổ nói:
- Nước mưa vừa làm cho mặt đất ẩm đi, dấu chân ngựa còn mới lắm, ta khẳng định chúng chạy không xa.

Nói xong, liền tung mình lên ngựa, mã đao khoát một vòng trên không trung, hét lớn:
- Đuổi theo.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích xuất binh truy đuổi chạy tới phụ cận vùng Hà Khẩu Thai phía Đông thành Phủ Thuận.

Chỉ thấy cả biển người đông đúc, người ngựa chen nhau.

An Phí Dương đột ngột ghìm ngựa quay lại nói với Nỗ Nhĩ Cáp Xích:
- Đô ty, Người xem có phải là Minh quân đang xuất binh viện trợ cho Ni Kham Ngoại Lan không?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhảy xuống ngựa, đứng trên triền dốc nhìn xuống quan sát một hồi rồi ra lệnh lập tức dừng lại và hạ trại.


oOo

Tại thời điểm này Ni Kham Ngoại Lan đã chạy đến hành Hà Khẩu Thai đang quỳ trước Du kích Lý Vĩnh Phương của quân Minh trú thủ ở Phủ Thuận Thành cầu cứu, hắn nói:
- Lý đại nhân, thỉnh ngài mở lượng hải hà, thể hiện thiện tâm, đáp ứng cho chúng tôi nhập thành, để tránh truy binh trong vài ngày.

Lý Vĩnh Phương ngồi yên trên lưng ngựa không thèm nói một tiếng nào.

Ni Kham Ngoại Lan dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào hông của một tiểu thiếp, thấp giọng nói:
- Nhanh lên tiếng thỉnh cầu đi.

Ni Kham Ngoại Lan thường dùng thủ đoạn “mỹ nhân kế” để làm việc, hắn hay dựa vào nhan sắc động dung của người tiểu thiếp, tại những thời điểm mấu chốt, thường hoàn thành việc đại sự.

Tức thì tiểu thiếp của hắn đứng lên nhẹ nhàng chuyển thân bước tới trước mặt Lý Vĩnh Phương đang cưỡi trên lưng hồng mã hạ mình quỳ xuống.

Đập đầu ba cái nhỏ nhẹ nói:
- Thưa Lý tướng quân, mọi người đều nói ngài có tâm địa bồ tát, còn tôi thì thấy ngài còn thiện hơn cả Quan Âm nữa, giờ đây Nỗ Nhĩ Cáp Xích hiện đang truy sát khiến chúng tôi không có nhà để về, chúng tôi chỉ mong ngài mở lượng hải hà cứu lấy bọn tiểu dân.

Lý Vĩnh Phương khi nghe được giọng nói thanh thoát và ngọt ngào liền cúi đầu, liếc mắt nhìn xuống.

Khi mục quang của hắn chạm vào ánh mắt đẫm lệ của nữ nhân đó thì ả đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, tựa như con rắn vươn đầu lên vậy. Ả kêu kêu khóc lóc kéo chân Lý Vĩnh Phương.

Nghe tiếng khóc của nữ nhân đó, con tim của Lý Vĩnh Phương chợt mềm ra.

Nhưng triều đình đã có lệnh, đối với người Nữ Chân không thiên vị bất kỳ bên nào, nhằm tránh xảy ra tranh chấp, giữ yên biên cương.

Lý Vĩnh Phương hô lên một tiếng, hơi thả lỏng dây cương, Chiến mã linh mẫn hý lên quay đầu lại.

Lý Vĩnh Phương do dự một lát rồi vung tay ra lệnh:
- Đuổi đi.

Quân lệnh như núi, binh sĩ liền phóng ngựa tiến lên tựa như lùa trâu, đem hết bọn người của Ni Kham Ngoại Lan đưa đến một tòa miếu hoang, trên sườn đồi còn có một toán quân đứng canh giữ cẩn mật.

[1] quân hưởng: tiền lương và khẩu phần ăn của binh lính trong quân đội.
[2] dĩ di chế di: dùng người man di khống chế người man di.
Về Đầu Trang Go down
lecongtrongnhan
Bá Tước
Bá Tước
lecongtrongnhan


Nam
Tổng số bài gửi : 40
Age : 45
Registration date : 13/05/2008

Tầm Đỉnh ký - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tầm Đỉnh ký   Tầm Đỉnh ký - Page 2 Icon_minipostedTue May 13, 2008 8:32 am

Chương 14
Trí thủ sơn thành
Đêm đến, Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngồi trong doanh trướng, vắt sức suy nghĩ “Vì sao Đồ Luân, Gia Ban tróc nã Ni Kham Ngoại Lan, hai lần đều tay trắng? Vì sao khi quân ta xuất phát, là đã có người báo tin? Vậy thì người báo tin là ai?”

Hắn đem hết những người ở trong quân đội nắm rõ quân cơ nghĩ qua trong đầu một lượt, cảm thấy rằng bọn họ với Ni Kham Ngoại Lan đều không có liên quan, sẽ không bán rẻ mình, báo tin cho kẻ thù. Chính lúc hắn đang suy nghĩ tới lui không giải thích được thì một mã phu chịu trách nhiệm chăm sóc ngựa đột nhiên đẩy cửa tiến vào trong phòng.

Tên mã phu này trên năm mươi tuổi, mặt dài râu cằm rối, là em họ xa của kế mẫu, tên gọi là A Mộc Đặc, luận về bối phận, Nỗ Nhĩ Cáp Xích phải gọi hắn là cậu, từ lúc khởi binh đến nay, mỗi khi có hành động, hắn đều phải sớm chuẩn bị tốt yên ngựa, rơm cỏ, ngựa, tiếp đó phải ở lại phía sau để còn thu thập các đồ vật chiếm được.

A Mộc Đặc cho người ta có ấn tượng trung thành trung hậu. Sau khi hắn vào trong trướng, tìm kiếm thạch đôn ngồi xuống, chầm chậm rút ra tẩu thuốc, tục ngữ nói “nghi tâm sinh ma quỷ”, A Mộc Đặc thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích dùng ánh mắt khác thường nhìn chòng chọc vào hắn, tâm lí tức khắc kinh sợ.

Thuốc lấy ra để nhồi vào trong tẩu rớt xuống, rơi ra đầy đất.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt, biểu tình của A Mộc Đặc dẫn tới sự chú ý của hắn.

Hắn trong màn trướng xoay vài vòng, bất ngờ lạnh lùng truy vấn:
- Cậu, hôm trước cậu đi đâu?

- Ta... Ta...

A Mộc Đặc nhất thời há miệng líu lưỡi, con mắt nhỏ cấp tốc xoay chuyển, hắc hắc cười, nói:
- Ngài không phải kêu ta ở nhà tiếp nhận cung tên đang làm sao.

- Vậy làm sao cậu đột nhiên lại đến đây?

- Ta đến để chuyển giao cung tên a!

Nỗ Nhĩ Cáp Xích áp sát gần A Mộc Đặc truy vấn:
- Ta kêu cậu chuyển giao sao?

- Không... Không, ta sợ mũi tên không đủ a!

A Mộc Đặc đến gần Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nghiến răng ken két, nói:
- Giết Ni Kham Ngoại Lan, ta sao có thể ngây ngốc ở nhà? Hơn nữa, ta và lão già đó cũng có thù hận không thể giải trừ a!

- Thù gì?

- Hắn... Hắn...

A Mộc Đặc quanh co cả nửa ngày cũng không nói mối thù phát sinh ở đâu.

Cử động khác lạ của A Mộc Đặc càng khiến cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích cảnh giác.

Tối nay, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng An Phí Dương Cổ thương nghị, quyết định thẩm vấn bất thình lình A Mộc Đặc.

A Mộc Đặc có tật giật mình, chưa trải qua vài hiệp đã nhận tội.

Hóa ra cả hai lần tróc nã Ni Kham Ngoại Lan tay trắng đều là A Mộc Đặc báo tin.

Ngày hôm trước, Nỗ Nhĩ Cáp Xích kêu hắn kiểm kê mũi tên, hắn liền biết rõ sắp có hành động.

Ngay sau đó, sớm phái một người cho ngựa ăn không khiến người khác chú ý, phi ngựa báo cáo cho thành chủ Tát Nhĩ Du là Nặc Mật Nạp. Nặc Mật Nạp nghe tin, báo lại cho Ni Kham Ngoại Lan.

Thẩm vấn xong xuôi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi giận sắc mặt xám xanh, đập vào chuôi đao nói:
- Giặc ngoài dễ chống, trộm nhà khó phòng, không giết chết hắn, khó làm nguôi nỗi hận trong lòng ta!

Ngày hôm sau, hắn tập hợp toàn bộ nhân mã, tuyên đọc tội trạng của A Mộc Đặc trước mọi người, hành quyết ngay tại chỗ, chặt đầu thị chúng.

oOo

Vào đêm hôm đó, cả nhà Ni Kham Ngoại Lam ngủ trong một tòa miếu đổ nát.

Hôm sau trời chưa sáng đã thu thập hành trang, dẫn theo vợ con, huynh đệ và thân quyến theo hướng Đông Bắc của Phủ Thuận Thành là Ngạc Lặc Hồn chạy trốn.

Đang ăn cơm sáng, đột nhiên Huy Mã đến báo:
- Ni Kham Ngoại Lan chạy trốn về hướng Ngạc Lặc Hồn!

Nỗ Nhĩ Cáp Xích cao hứng khua đại đao:
- Chuẩn bị ngựa!

A Cáp giữa lúc sắp chuẩn bị ngựa cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Đột nhiên thành Bắc phi đến một con ngựa chiến, ngựa đến trước trướng, sứ giả của Nặc Mật Đặc lao xuống.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy trên thư viết: “Kiến Châu Tả Vệ Nỗ Nhĩ Cáp Xích Đô ty. Được biết ngài phát binh đi Ngạc Lặc Hồn, tấn công thành chủ Ni Kham Ngoại Lan. Trước hết thư này xin khuyên, chớ nên khinh cử vọng động, vì cai quản Hồn Hà là Đống Gia và Trát Khố Mục hai lộ, không được phép xâm phạm. Hai thành Đống Gia và Ba Đạt Nhĩ là kẻ thù của ta. Nếu như ngài tấn công Ngạc Lặc Hồn, chắc chắn phải chiếm trước Đống Gia, Ba Đạt Nhĩ, giả sử chiếm được, phải đem thành trì giao cho ta, bằng không ta sẽ không cho ngài đi qua.”

Nỗ Nhĩ Cáp Xích đọc xong, giận đến phát run hai tay, mạnh mẽ gầm lên:
- Há có lí nào như vậy! Giỏi cho tên Nặc Mật Nạp!

An Phí Dương Cổ cầm thư đọc cho mọi người nghe, sau đó nói:
- Nặc Mật Nạp nhiều lần cản trở ta xuất binh tiến quân, là cái đinh trong mắt bộ lạc ta, là cái gai trong thịt, không trừ thì họa, khó thành đại sự.

Trải qua thương nghị của các huynh đệ, Nỗ nhĩ Cáp Xích quyết định tạm thời bỏ truy kích Ni Kham Ngoại Lan và định kế tróc nã huynh đệ Nặc Mật Nạp.

Thế là cùng ngày truyền miệng cho người đưa thư từ Nặc Mật Nạp, nói rằng vào trưa ngày mai ở thành Đồ Luân nơi mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích chinh phạt được bàn bạc việc tấn công hai thành Đống Gia, Ba Nhĩ Đạt.

Ngày hôm sau, Nặc Mật Nạp, Nại Cách Đạt nghe lời thưa lại của người đưa thư, không kìm nổi vui mừng.

Nặc Mật Nạp dương dương đắc ý ngồi trên Hôi Thố mã, dẫn theo Nại Cách Đạt, tùy tùng hơn mười người, tiến về thành Đồ Luân đàm phán.

Thành Đồ Luân cách thành Tát Nhĩ Du chỉ hơn hai mươi dặm, Nặc Mật Nạp dọc đường cầm roi thúc ngựa, chưa đến một giờ đã đến thành Đồ Luân. Bọn chúng vừa đi vào cổng thành, Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Cát Cáp Thiện, Thường Thư, An Phí Dương Cổ mấy người đã xuất thành nghênh tiếp.

Giữa bàn tiệc, Nặc Mật Nạp đầu tiên đề xuất việc hợp binh tấn công thành Ba Nhĩ Đạt.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích chuốc một chén rượu cho Nặc Mật Nạp nói:
- Lão huynh, binh đa thế chúng, chúng ta chỉ có trăm kị binh, hay là ngài đi đầu trận nhé!
Về Đầu Trang Go down
lecongtrongnhan
Bá Tước
Bá Tước
lecongtrongnhan


Nam
Tổng số bài gửi : 40
Age : 45
Registration date : 13/05/2008

Tầm Đỉnh ký - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tầm Đỉnh ký   Tầm Đỉnh ký - Page 2 Icon_minipostedTue May 13, 2008 8:32 am

Nặc Mật Nạp vừa nâng chén rượu đến gần miệng, nghe Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói hắn đi đầu trận, trong lòng hoảng sợ không ngừng lắc đầu nói:
- Không được! Không được! Lão hủ cũng chỉ là vẻ ngoài tốt bên trong không dùng được, tuy nói là người nhiều thế mạnh, thực ra không chịu được một kích. Hay là lão đệ đi đầu trận đi.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại rót cho Nặc Mật Nạp một chén rượu, tiếp đó để bình rượu xuống, nói:
- Lão đệ nguyện vì lão huynh dốc sức, chẳng qua binh khí của ta không đủ dùng. Nếu như ngài chịu đem binh khí, giáp trụ cho ta mượn, ta tình nguyện một mình tấn công.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhìn về đôi mắt say đắc ý của Nặc Mật Nạp, mạnh mẽ đứng lên, chìa ra hai ngón tay cái, đại biểu của hai bộ tộc vui vẻ định ra “Quân tử hiệp định”, quyết định ngày hôm sau Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái hai mươi khinh kỵ đi lấy binh khí, giáp trụ.

Hôm sau, An Phí Dương Cổ dẫn mười chín binh sĩ đến thành Tát Nhĩ Hư, lấy đủ binh khí, giáp trụ sau đó, tạm thời trở về Hách Đồ A Lạp.

Bọn họ vừa mới xuất thành, Nỗ Nhĩ Cáp Xích kêu Cáp Thiện Đẳng dẫn theo số binh sĩ còn lại đến thành Tát Nhĩ Du.

Nặc Mật Nạp thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích đích thân xuất binh vào thành, tưởng rằng hắn đến để tạ ơn, liền cười tít mắt, xuất thành nghênh tiếp.

Đúng lúc Nặc Mật Nạp cúi đầu hành lễ, Ngạch Diệc Đô chạy vút ra khỏi hàng ngũ như sét đánh không kịp bưng tai, đã bắt sống Nặc Mật Nạp, đem hắn trói lại.

Huynh đệ của hắn Nại Cách Đạt cũng ngoan ngoãn làm tù binh.

Tại trận, Nỗ Nhĩ Cáp Xích sau khi liệt kê tội trạng của Nặc Mật Nạp, giao cho binh sĩ đem Nặc Mật Nạp, Nại Cách Đạt chặt đầu tại chỗ.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích không hao phí chút sức lực đã đoạt được thành Tát Nhĩ Du.

oOo

Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh hai tháng, công phá Đồ Luân thành, dùng trí lấy được Tát Nhĩ Du, lại liên tục đánh bại nhiều tiểu trại, thế lực dần dần phát triển lên, mỗi ngày lại có người đến đầu quân, binh mã dần dần tăng nhiều, âm thanh thao luyện làm chấn động sơn cốc.

Ngay sau đó mọi người đặt cho nơi đóng quân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích một cái tên là “Tân Binh Bảo”.

Hôm nay, Nỗ Nhĩ Cáp Xích giữa lúc đang bận rộn dựng lều xây nhà cho những người đến từ bên ngoài, đột nhiên, tiêu thám đến báo.

- Bẩm báo đại nhân, ở bên ngoài thành bắt được một tên tiêu thám của quân Minh!

Tiêu thám của quân Minh vào phòng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích bỗng nhiên đứng lên khỏi ghế tựa, đi đến gần người này.

Hóa ra thám tử này chính là Tôn Quý.

Vài ngày trước, Lý Thành Lương ở Quảng Ninh nghe nói người Nữ Chân tấp nập đến nhờ cậy Nỗ Nhĩ Cáp Xích, liền phái Tôn Quý giả trang thành người Nữ Chân, tiềm nhập Hách Đồ A Lạp, thám thính tin tức. Đồ Lỗ phát hiện, liền bắt giữ hắn, tra xét trên thân hắn thấy tiền lương và cái đai lưng của quân Minh, lập tức trói hắn chuyển đến Sơn Thành.

Lúc này, Tôn Quý tâm lý vừa sợ hãi vừa kích động.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích trông thấy Tôn Quý, liền nhớ đến công việc giao phó cho Chu Thiếu Dương.

Liền đến bên Tôn Quý, nói với hắn:
- Tôn Quý, ngươi còn nhận ra ta không?

Tôn Quý bối rối cúi chào nói:
- Bẩm có, Đô ty đại nhân.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe vậy, cười nói:
- Vậy là tốt, ta hỏi ngươi, phải chăng có một vị hiệp sĩ họ Chu đến tìm ngươi?

Tôn Quý bình tâm lại, nói:
- Đúng là có.

Rồi hắn lập tức kể lại việc Chu Thiếu Dương tìm hắn.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe thấy Tôn Quý nói Chu Thiếu Dương đã có được chứng cứ liên quan, cao hứng vỗ phạch một phát xuống bả vai Tôn Quý.

Cái vỗ này không nhẹ chút nào, Tôn Quý lập tức tê liệt té xuống đất.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích có chút hoảng hốt, hắn vội vàng cho người đi tìm Lao Tát hiểu biết y thuật đến cứu chữa.

Không lâu sau, Lao Tát đến, dựa theo sự căn dặn của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, lập tức nới lỏng cúc áo Tôn Quý, kê cái gối do Nỗ Nhĩ Cáp Xích đưa đồng thời lấy đệm lót nâng hai chân lên, rồi dùng ngân châm châm vào nhân trung Tôn Quý.

Tôn Quý kêu ối một tiếng, tỉnh lại.

Hắn mở to hai mắt, nhìn thấy sự mong chờ và ánh mắt lo lắng của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tức thì rơi lệ.

Hắn nức nở cả nửa ngày trời, nghẹn ngào nói:
- Huynh đệ tốt, ta có lỗi với ngươi.

Tiếp theo hắn thuật lại mục đích và quá trình Lý Thành Lương phái hắn đến, rồi nói:
- Ta cũng là bị bức bách a! Gia đình ta có vợ con, già trẻ, không theo hắn, sẽ không thể sống nổi!

Hắn lải nhải một trận, cởi áo trong, giày vớ của quân Minh, rồi như trút được gánh nặng nói:
- Đô ty đại nhân, ta ở lại đi theo ngài nhé!

- Tốt! Tốt!

Nỗ Nhĩ Cáp Xích vội vàng nâng Tôn Quý dậy, liên tục nói:
- Hãy ở lại, ở lại.

Đợi đến lúc Tôn Quý ngồi trên giường, hơi bình tĩnh lại, Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại nói:
- Tôn lão huynh, ngươi đã nghe qua câu chuyện Thương triều trọng dụng bề tôi Y Duẫn của nhà Hạ, Chu triều trọng dụng bề tôi Khương Thái Công của nhà Ân, cuối cùng đã thành đại nghiệp chưa?

Tôn Quý liên tục gật đầu nói:
- Có nghe qua, có nghe qua.

- Tôn Tử binh pháp có nói “Bậc vua sáng, tướng tài nếu có thể dùng người có trí lớn làm gián điệp, tất thành đại công.” Lão huynh, lịch sử đã có Khương Thái Công, Y Duẫn được hậu nhân tán dương, lẽ nào ngươi không mong muốn làm một Khương Tử Nha đương đại sao?

Tôn Quý nghe xong cười cười, nói :
- Ta bất tài, khó mà nhận sự kỳ vọng. Bất quá nếu Đô ty có hứng thú với kế phản gián, ta nguyện sẽ làm một tôn nha, cẩu nha[1] cho ngươi.

Một câu nói đùa khiến cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích ha ha cười lớn.

Tiếp đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chuẩn bị tiệc rượu cho Tôn Quý, vừa uống rượu, vừa nói chuyện.

Tôn Quý tố cáo Lý Thành Lương cắt xén quân hưởng, hối lộ quan lại đủ các hành vi hủ bại, Nỗ Nhĩ Cáp Xích ghi nhớ từng việc trong lòng.

Cuối cùng Tôn Quý nói:
- Lịch sử hàng trăm ngàn năm của Thần Châu là lịch sử thay đổi triều đại này sang triều đại khác. Bất kể triều đại nào, một khi xuất hiện hôn quân tội thần thì sẽ phải sụp đổ. Đô ty đại nhân, ngài nếu như có thể đảm đương được trách nhiệm thay đổi triều đại, ty chức nguyện làm thân khuyển mã, dẫu lầy gan óc cũng không chối từ!

Những lời tâm phúc của Tôn Quý khiến cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích càng thêm cảm động.

Hắn hớp một hơi rượu nói:
- Tiểu đệ không mưu cầu làm một quốc vương, chỉ mong thống nhất vạn dặm Thần Châu, bách tính an cư lạc nghiệp. Mặc dù các triều đại đều gọi chúng ta là di nhân. Nhưng ta nghĩ, Trường Thành nội ngoại, Đại Giang Nam Bắc, Khiết Đan, Đảng Hạng, Nữ Chân, Hán nhân, ngũ quan tương tự, màu da tương đồng, đều ăn ngũ cốc tạp lương, sao lại không thể cùng hưng bang trị quốc, cùng nhau lập lên một thiên đường nhân gian?

- Nói có lý, nói có lý.
Tôn Quý liên tục tán tụng.

Cuối cùng hiến kế nói:
- Theo ý kiến tiểu đệ, nếu muốn thống nhất giang sơn, tất nhiên phải thống nhất quan ngoại. Mà trước mắt, mấu chốt của thống nhất quan ngoại là lật đổ Lý Thành Lương. Tòa lâu đài đó của triều Đại Minh tất sẽ chao đảo

Mặt trời lặn trăng lên, hai người nói chuyện đến nửa đêm, mười phần ăn ý, từng người nói rõ tâm nguyện của mình.

Hai người thỏa thuận xong, Tôn Quý sau đó quay về Quảng Ninh, chỉ nói thành Phí A Lạp Sơn bình an vô sự, làm giải trừ nghi ngờ của Lý Thành Lương đối với Kiến Châu. Đồng thời, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cố gắng nhanh chóng đi đến Diệc Thành, gặp Chu Thiếu Dương, lợi dùng tội chứng và khe hở mâu thuẫn của Lý Thành Lương với các quan lại, để tá đao trừng ác [2].

Ngày hôm sau, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiễn đưa Tôn Quý, triệu tập thuộc cấp nghị sự.

Nghị sự xong, phân công cho từng người, ai mua ngựa thì mua ngựa, ai chế binh khí thì chế binh khí, ai tích lương thì tích lương, ai xây nhà thì xây nhà, vì chuyện thống nhất quan ngoại mà bận rộn ngày đêm. Đồng thời Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng chuẩn bị cho việc lên kinh.


[1] tôn nha, cẩu nha: Ý nói là không dám làm Khương Tử Nha, chỉ dám làm tôn nha (tôn là con cháu), cẩu nha mà thôi.
[2] tá đao trừng ác: mượn đao trừng phạt điều ác.
Về Đầu Trang Go down
lecongtrongnhan
Bá Tước
Bá Tước
lecongtrongnhan


Nam
Tổng số bài gửi : 40
Age : 45
Registration date : 13/05/2008

Tầm Đỉnh ký - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tầm Đỉnh ký   Tầm Đỉnh ký - Page 2 Icon_minipostedTue May 13, 2008 8:33 am

Chương 15
Tiến Kinh Cáo Trạng
Mùng chín

Hôm nay đúng là ngày tốt để xuất hành ứng theo câu “ Ngày ba, sáu, chín lợi đi xa”.

Từ sáng sớm Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng với một trăm lẻ tám người, tám mươi thớt ngựa tốt và mười cỗ đại xa triều cống đã được chuẩn bị từ trước, từ Phí A Lạp thành khởi hành đi Bắc Kinh.

Bắc Kinh là cố đô của bốn triều Liêu, Kim, Nguyên, Minh. Là trung tâm văn hoá, kinh tê, chính trị của phương bắc. Đợt tiến cống này ngoài nguyên nhân chính trị ra hắn còn có một phần vì tâm tình hoài cổ.

Ngày đi đêm nghỉ, sau hơn mười ngày gian nan vất vả, trải qua hàng ngàn dặm đường dịch trạm*. Cuối cùng cũng tới thành Bắc Kinh.

Trong đoàn có một người tên Kha Thập Kha vài năm trước đã từng đến Bắc Kinh. hắn vừa quen thuộc đường xá vừa thông hiểu phong tục, quy củ vào triều tiến cống, bởi vậy khi vừa nhìn thấy tường thành hắn liền hướng về mọi người giới thiệu:

- Bắc Kinh thành chia nội thành, ngoại thành và cung thành. Nội thành chính là Hoàng Thành, Cung thành còn được gọi là Tử Cấm Thành. Ngoại thành có bảy cửa, nội thành có chín cửa. Chín cửa nội thành là quan trọng nhất, loại xe nào đi bằng cửa nào đều có quy củ cả. Cửa chính gọi Chánh Dương Môn, chỉ dành cho kiệu vàng và cung xa của vua đi, phía đông có Triều Dương Môn dành cho xe vận lương qua, Đông Trực Môn dành cho xe chở gỗ, phía tây là cửa thành phụ chuyên dành cho xe chở muối, Tây Trực Môn dành cho xe chở nước, phía bắc là Đức Thắng Môn dành cho binh xa, An Hồn Môn là cho xe chở phân."

-Úy! Thì ra là như vậy.

Ngạch Diệc Đô như chợt nghĩ ra, theo thói quen kéo kéo lại cổ áo hỏi:

-Vậy chúng ta đi cửa nào?

Kha Thập Kha phủi sạch bụi trên người, tiếp tục nói:

- Đại Minh triều quy định người Nữ Chân chúng ta gọi là di nhân, theo quy củ, trước tiên cứ theo Đông Trực Môn mà đi vào. Sau khi ổn định chỗ ăn ở thì tới lễ bộ bẩm báo, Nha môn sẽ cử người tới đưa chúng ta vào cung thành, mang cống phẩm cống nạp cho hoàng thượng, sau đó sẽ đi dự yến lĩnh thưởng.

Nói một hồi, chẳng mấy chốc đã tới Đông Trực Môn.

Nhi Nỗ Cáp Xích nhớ tới cuộc hội ước với Chu Thiếu Dương tại Vĩnh An khách sạn, tiện thể bèn lệnh cho nhân mã nghỉ lại Vĩnh An khách sạn, sửa soạn ngựa xe.

Ăn sáng xong, Nỗ Nhi Cáp Xích phái An Phí Dương Cổ mang theo hai binh sỹ tới lễ bộ bẩm báo. Còn mình quyết định trở về phòng nghỉ một lúc.

Vừa bước lên cầu thang, bỗng thấy một người đi tới.

- Đông huynh đệ quả nhiên giữ chữ tín.

Nhi Nỗ Cáp Xích đưa mắt nhìn, nhận ra Chu Thiếu Dương. Năm ngày trước Chu Thiếu Dương đã tới khách sạn này chờ Nhi Nỗ Cáp Xích. Hai người cùng tiến vào trong phòng. Chu Thiếu Dương rót một chén trà, đưa cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói:

- Đông huynh quả là người có danh tiếng đó.

Nhi Nỗ Cáp Xích không hiểu hỏi:

- Sao Chu huynh lại nói vậy?

Chu Thiếu Dương cười cười đáp:

- Ngày nay có ai lại không biết quan ngoại xuất hiện một anh hùng tên gọi Nhi Nỗ Cáp Xích chứ.

Nhi Nỗ Cáp Xích nói:

- Chu huynh cười tai hạ rồi, tại hạ thống lĩnh binh lính bất quá chỉ may mắn thắng vài trận nhỏ, sao dám xưng anh hùng.

Chu Thiếu Dương uống một ngụm trà nói tiếp:

- Đông huynh, việc huynh nhờ ta, ta đã lo liệu ổn thỏa.

Nói xong, liền lấy từ ngực áo ra một quyển sổ. Nỗ Nhĩ Cáp Xích đưa mắt đọc qua thì thấy đúng là thứ mình cần, trong lòng không khỏi nổi lên một trận hoan hỉ, sau khi thu giữ quyển sổ cẩn thận hắn nói:

- Chu huynh, tại hạ xin đích thân cảm tạ, còn việc của Chu huynh, xin Chu huynh nghe tại hạ nói.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích uống một ngụm trà xong nói tiếp:

- Chu huynh, huynh có biết Lưu Bá Ôn không?

Chu Thiếu Dương nói:

- Tại hạ chỉ biết Lưu Bá Ôn chính là Minh triều khai quốc công thần, là quân sư thân tín của Chu Nguyên Chương.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe Chu Thiếu Dương nói liền bảo:

- Vậy Chu huynh có biết Lưu Bá Ôn từng sai người làm ra Tứ Cảnh đồ không?

Chu Thiếu Dương nghe xong, không cầm được lắc lắc đầu hỏi:

- Điều này quả thực tại hạ không biết, chẳng hay việc tại hạ tầm đỉnh với tấm đồ này thì liên quan gì?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười nói:

- Chiếc đỉnh mà Chu huynh tìm quả thực có liên quan với việc này. Bất quá Tứ Cảnh đồ gồm có bốn tấm, không phải một.

Chu Thiếu Dương nghe xong, bèn hỏi tiếp:

- Nói vậy thì chắc Đông huynh biết nơi hà lạc của bốn tấm đó?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười một tiếng rồi nói:

- Biết, bốn tấm này được cất giữ ở bốn nơi khác nhau. Một tấm trong hoàng cung, một tấm tại Thần Ưng bang do Thần Ưng bang chủ Thiết trảo thần ưng Ngụy Thế Tuấn lưu giữ, một cái do Trầm Dương tổng binh Hạ Thế Hiền giữ, còn một cái lưu lạc bên ngoài do Lý Thành Lương giữ.

Chu Thiếu Dương nghe xong, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra, lấy đủ bốn tấm Tứ cảnh đồ không phải là việc dễ dàng, như ta hiện tại đang trong đô thành, xem ra phải thanh toán tấm trong hoàng cung cái đã!”
Trầm tư một lúc, hắn bèn hỏi Nỗ Nhĩ Cáp Xích:

- Đông huynh, thứ tại hạ mạo phạm hỏi một câu, không biết tin tức của Đông huynh có được từ đâu?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong chỉ cười nói:

- Việc này tại hạ được một vị bằng hữu nói cho biết, Chu huynh yên tâm nếu tin tức không chính xác, huynh có thể đến tìm ta.

Nói xong, hai mắt liếc nhìn Chu Thiếu Dương một cái. Chu Thiếu Dương nghe Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói, không khỏi tự trách mình. Hắn lúng túng cười một cái rồi bảo:

- Đông huynh, ta hạ đã mạo phạm rồi, hi vọng huynh lượng thứ, nếu không có chuyện gì khác tai hạ nghĩ đã tới lúc phải đi.

Nói xong liền cáo từ mà đi. Nỗ Nhĩ Cáp Xích dường như nhớ ra một việc quan trọng, vội vã gọi lớn giữ Chu Thiếu Dương lại , nói với ngữ khí hết sức thành khẩn:

- Chu huynh, không biết huynh có nguyện ý cùng ta tung hoành trên chiến trường không?


Chu Thiếu Dương quay đầu đáp:

- Đông huynh, tại hạ có tài đức gì mà có thể cùng huynh chiến đấu trên sa trường đây?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích chân thành đáp:

- Không, với thân thủ và đảm lược của Chu huynh, quả thực là nhất biểu nhân tài, ta hi vọng huynh có thể gia nhập trong quân của ta.

Chu Thiếu Dương nhìn vẻ chân thành của đối phương. Trầm tư một lúc rồi nói:

- Đông huynh, tại hạ vướng trách nhiệm nặng nề tại thân, quả thực không thể đáp ứng, ngày sau có cơ hội tại hạ cam nguyện hiệp lực!

Nói xong, chắp tay chào rồi nhanh chóng rời đi.
Về Đầu Trang Go down
lecongtrongnhan
Bá Tước
Bá Tước
lecongtrongnhan


Nam
Tổng số bài gửi : 40
Age : 45
Registration date : 13/05/2008

Tầm Đỉnh ký - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tầm Đỉnh ký   Tầm Đỉnh ký - Page 2 Icon_minipostedTue May 13, 2008 8:33 am

Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy hắn kiên quyết như vậy, không tiện giữ lại, nhìn theo hình ảnh Chu Thiếu Dương dần rời xa, khẽ thở dài một tiếng. Sau khi nghỉ ngơi một chút, cảm thấy trong khách điếm quá tù túng, bèn một mình rời khỏi khách điếm, thuận theo con đường lớn bắc nam, nhàn nhã tản bộ.

- Xin hỏi đại nhân, ngài có phải là kiến châu thị vệ đô ty Nỗ Nhĩ Cáp Xích không?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích giật mình, nhìn kỹ lại, liền cảm thấy ngờ ngợ. Người đó thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích chần chừ liền bước tới gần nói:

- Tại hạ thương nhân ở phía đông thành Phủ Thuận gọi là Đông Dưỡng Tính, mười mấy năm trước tại Cao Sơn Nhĩ đã từng gặp mặt ngài, không biết ngài còn nhớ tôi không?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhớ ra Đông Dưỡng Tính từ nhỏ đã lo buôn bán, lưu lạc giang hồ, bèn thân thiện nghênh tiếp, cười bảo:

- Đại nhân mặt rồng, mắt phượng, tai to mặt lớn, đã nhìn một lần tất không thể quên, sở dĩ nói...

Lời còn chưa dứt, cả hai đã cùng cười lớn. Hai người lâu ngày mới gặp mặt, Đông Dưỡng Tính bá vai Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng tiến vào một trà quán cạnh đó, tìm hai chỗ ở góc cạnh tường ngồi xuống, gọi một bình trà, vừa uống vừa trò chuyện.

Thì ra vào một tháng trước Đông Dưỡng Tính tới Quảng Ninh bán da điêu, bị Lý Thành Lương vô cớ cướp hàng. Đông Dưỡng Tính thông qua Du Kich (một chức quan) thành Phủ Thuận mà lên kinh cáo trạng, hắn đã thưa lên Trương ngự sử. Cáo trạng đã đưa tới kinh, hắn chính là đang chờ tin tức. Hôm nay hắn gặp tri âm, thao thao bất tuyệt:

- Nội cung ngự sử Trương Hạc Minh cũng biểu thị phản đối Lý Thành Lương. Đô ty đại nhân, ngài chính là đô ty của Kiến Châu, nếu quả thực ngài có thể gặp mặt Trương ngự sử bẩm cáo sự việc, phen này Lý Thành Lương gay to!

Nỗ Nhĩ Cáp Xích dò hỏi:

- Đông đại nhân, giao tình của ngài với Trương ngự sử thế nào?

- Không cần phải nói! không cần phải nói!

Đông Dưỡng Tính cười hi hi ha ha nói tiếp:

- Ngày mai, Trương ngự sử sẽ mời tôi tới phủ đệ uống rượu, đô ty đại nhân, nếu như ngài có thể bỏ chút thời gian, chúng ta có thể cùng đến đó, tôi sẽ tiến cử ngài với ngự sử, ông ấy nhất định sẽ rất hoan nghênh, ý ngài thế nào?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích gật đầu đồng ý. Ngày thứ hai, Nỗ Nhĩ Cáp Xích mang theo cống phẩm, dẫn theo mười người, theo hướng dẫn của một viên quan Lễ Bộ tiến vào hoàng thành hiến cống lễ. Nhưng chỉ có Ty Lễ Giám thay mặt hoàng thượng thu nhận cống phẩm, và thay mặt hoàng thượng thưởng cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích lụa là gấm vóc cùng với gốm sứ ngọc điêu đem theo rời khỏi hoàng cung.

Buổi tối hôm đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chán nản cùng với Đông Dưỡng Tính cưỡi ngựa tới phủ của Trương ngự sử. Tại yến tiệc của Trương ngự sử, một chủ hai khách, mở rộng tấm lòng, vừa ăn uống vừa trò chuyện, bàn luận vô cùng tâm đắc, rượu quá ba tuần, ăn qua năm món, Trương ngự sử sắc mặt hồng lên, rượu vào lời ra. Hết đàm thiên thuyết địa, giảng kinh luận sử, kể chuyện tương lai quá khứ, lôi hết cả chuyên thâm cung bí sử của cả đương kim hoàng đế ra mà đàm đạo. Nỗ Nhĩ Cáp Xích chỉ biết ngồi nghe, chốc chốc lại khoan thai gật đầu. Đặc biệt những chánh truyện dã sử liên quan tới hoàng đế, hắn đều chăm chú nghe một cách say mê. Trương ngự sử nói, hoàng đế lên ngồi từ mười tuổi, mười năm qua, mặc dầu có Trương Cư Chính phò tá việc nội các, nhưng chỉ biết thưởng hoa ngoạn nhạc, chìm trong tửu sắc, chỉ luôn ở trong hậu cung, không nghe không hỏi tới việc triều chính. Triều đình trên dưới, hoạn quan bốn bề thao túng, nếu cứ thế mãi giang sơn Đại Minh không phải bị hủy trong ngày một ngày hai sao?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe tình cảnh như vậy không khỏi cảm khái. Thứ nhất, hắn bội phục tấm lòng lo lắng vì quốc gia của Trương ngự sử, thứ hai hắn lại nhận ra Trương Hạc Minh quá hủ lậu. Hắn cũng qua đó mà biết được, trong triều đích thực đầy rẫy mâu thuẫn. Hắn thầm nghĩ, Đại Minh triều hủ bại như vậy, bách tính ngày nay như đang sống trong nước sôi lửa bỏng, không lật đổ nó, thì khó có thể để bách tính lê dân thấy ánh sáng mặt trời được. Nghĩ tới đó, hắn ý thức được hành trình của lịch sử, trọng trách của dân tộc và mục tiêu của chính mình, trong lúc vô tình đầu đề của câu chuyện đã hướng tới Lý Thành lương. Đề cập tới Lý Thành Lương, Trương ngự sử nhớ ra, cuộc thịnh yến ngày hôm nay là để hỏi dụng ý của Đông Dưỡng Tính và Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Những năm gần đây, ông ta thấy triều đình nhận nhiều tấu chương tố cáo Lý Thành Lương. Nói rằng, hắn binh quyền quá lớn, gia môn đệ tử nô bộc liên tục thăng quan tiến tước, cậy quyền bắt nạt binh sỹ, đàn áp bách tính, mong hoàng thượng trị tội không tha. Thế nhưng, không có đủ chứng cứ. Những ngày gần đây, ông ta theo sự tiến cử của bằng hữu nói là Đông Dưỡng Tính có việc cơ mật muốn bẩm báo với mình. Vào ba ngày trước, ông quyết định hôm nay mở yến mời Đông Dưỡng Tính tới đàm đạo kể lại sự việc. Khi nói tới việc chính sự, Trương ngự sử trở nên tỉnh táo hẳn, bèn châm rượu cho hai vị khách rồi hỏi thẳng:

- Đông lão đệ, đệ có thể đưa cáo trạng cho ta xét qua không, chứng cứ phải rõ ràng a?

Đông Dưỡng Tính nghe Trương ngự sử gọi hắn là lão đệ, nhất thời cảm thấy được thương mà đâm ra sợ. Hắn xoẹt một cái đứng dậy, rút ra từ trong túi ra một bức thư trên đó có bút tích chứng thực của mười người, hai tay dâng lên cho Trương ngự sử nói:

- Ngự sử đai nhân, đây là xác minh của mười vị điếm chủ ở Quảng Ninh, chính mắt họ đã thấy Lý Thành Lương cùng ba con của hắn đem theo mười người, vô lý thu giữ một trăm tấm da điêu của ta. Họ vì muốn đòi lại công bằng cho ta, đã liên danh ký tên, để ta tiến kinh cáo trạng, đại nhân..."

Trương ngự sử mời hắn ngồi xuống và bảo hắn từ từ trình bày một cách chi tiết. Đông Dưỡng tính nói rõ một hai một lượt. Cuối cùng thành khẩn đưa mắt nhìn Nỗ Nhĩ Cáp Xích một cái nói:

- Ngự sử đại nhân, nếu như tại hạ nói quả thực chưa đủ thuyết phục, xin hãy nghe Kiến Châu vệ đô úy nói về những việc cha con Lý Thành Lương đã làm.

Trương ngự sử đã sớm nghe Nữ Chân tộc xuất hiện một anh hùng tên gọi Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích cử chỉ bất phàm, ông ta nghe Đông Dưỡng Tính tiến cử bèn quay sang hỏi:

- Xin đô ty hãy nói xem tại Liêu Đông đã nhìn thấy nghe thấy chuyện gì?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích không thao thao bất tuyệt trần thuật việc cha con Lý Thành Lương tôi trạng như thế nào. Hắn nhàn nhã lấy từ trong tay áo ra quyển sổ tội chứng mà hắn lấy được từ Chu Thiếu Dương hôm trước, đưa cho Trương ngự sử nói:

- Đây là sổ sách quân hưởng do cha con Lý thị làm giả, cứ một vạn lượng bạc trắng thì nuốt mất một ngàn lượng, xin thỉnh đại nhân xem qua.

Trương ngự sử vừa nghe xong, như thu hoạch được bảo vật, lập tức vội cầm lấy quyển sổ đó mà xem. Ông ta xem qua hết các danh tự từng binh sỹ, số mục quân hướng, thêm vào đó thấy rõ thủ ấn còn lưu lại, vỗ tay đánh đét mà rằng:

- Hấp huyết quỷ! Hấp huyết quỷ!(Quỷ hút máu) Hơn một vạn hai ngàn lượng bạc, một miếng nuốt trọn rồi!

Đông Dưỡng Tính thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích đưa ra một sự kiện cùng chứng cứ xác đáng, trong lòng không khỏi thập phần bội phục. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào Trương ngự sử đang đọc cáo trạng, không chờ Trương ngự sử mở miệng, đã sốt ruột nói:

- Đại nhân, đây chỉ là cáo trạng mà Đô Ty thay mặt cho bách tính của Quảng Ninh dâng lên. Còn những chuyện mà bản thân Đô Ty gặp phải cũng có thể chứng thật cha con họ Lý tội lỗi chồng chất như núi.

Tiếp đó, hắn kể rõ một hơi các việc như Lý Thành Lương đã câu kết với Ni Kham Ngoại Lan, sát hại bá tính Nữ Chân, mưu hại cha và ông của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, lừa dối Khâm Thiên Giám… Nửa đêm, ba người đang thảo luận càng lúc càng hợp ý thì đột nhiên nghe có tiếng người la hét lộn xộn ở ngoài cửa. Trương ngự sử giật mình gọi tổng quản ra ngoại môn xem xét, nguyên là một vị canh tuần tên Cừu Tứ đi qua trước cửa. Những năm gần đây do những hệ phái trong triều ngày càng đấu tranh kịch liệt, nên thường ngày đều có mật thám xem xét các nơi. Cừu Tứ này cùng với Trương ngự sử vốn đồng hương, thường ngày giao tình rất thân mật. Đi tuần ngang qua nhà ngự sử, nhìn thấy cạnh cửa có yên cương đặc chế của người Nữ Chân trên ngựa, trong lòng lo lắng, thầm nghĩ “Việc này nếu để lũ cẩu quan phát hiện thì không khỏi rước lấy thị phi sao”

Cuối cùng hắn cố ý thật thật giả giả hét lớn một tiếng mà đề tỉnh sự chú ý của Trương ngự sử . Tổng quản Trương phủ đi ra ngoài cửa, thấy người quen, bèn mời Cừu Tứ vào.

Cừu Tứ cầm long đăng, khoát khoát tay, ám chỉ đưa khoái mã vào hậu viện ngay lập tức rồi vội bỏ đi ngay. Tổng quản đưa hai thớt ngựa vào trong cho ăn, rồi trở lại bẩm báo với Trương ngự sử việc Cừu Tứ đi qua cảnh tỉnh, sau đó quay đầu thối lui. Trương ngự sử nghe xong, vừa cười vừa nói với Nỗ Nhi Cáp Xích:

- Toàn triều trên dưới tranh giành lẫn nhau, phòng bị đến mức này quả là dấu hiệu bất tường a!

Đông Dưỡng Tính tiếp tục nói:

- Khổng phu tử sớm nói “Bang Phân Băng Li Tích Nhi Bất Năng Thủ Dã” tôi nhìn thấy cục hiện phân ly của Đại Minh triều, thực không khỏi đau lòng!

Trương ngự sử nói:

- Thế nên thân làm ngự sử, để duy trì triều chính, ta không khoanh tay đứng nhìn, mà phải trừ ác hành thiện, trừ bỏ gian thần tham quan ra khỏi triều đình.

Sau đó, Trương ngự sử tiết lộ với Đông Dưỡng Tính, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cách nhìn của triều đình từ trên xuống dưới đối với Lý Thành Lương. Cuối cùng ông ta đứng thẳng dậy, vỗ bàn một cái nói:

- Không trừ Lý Thành Lương, thiên lý nan dung!

Tới khuya ba người mới chia tay, vái chào cáo biệt.
Về Đầu Trang Go down
lecongtrongnhan
Bá Tước
Bá Tước
lecongtrongnhan


Nam
Tổng số bài gửi : 40
Age : 45
Registration date : 13/05/2008

Tầm Đỉnh ký - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tầm Đỉnh ký   Tầm Đỉnh ký - Page 2 Icon_minipostedTue May 13, 2008 8:34 am

Chương 16
Thâm dạ nhập cung

Chu Thiếu Dương từ Nỗ Nhĩ Cáp Xích biết được tin tức về mẫu đỉnh, liền quyết định thu thập tấm Tứ cảnh đồ trong hoàng cung trước. Nhưng hắn lại không biết rõ nội tình trong hoàng cung như thế nào, chỉ biết một điều chắc chắn là trong hoàng cung phòng bị cực kỳ nghiêm ngặt. Muốn lấy tấm đồ đó thật không dễ dàng.

Trong lòng đã có chủ ý, quyết định trước tiên cần phải tìm hiểu rõ nội tình trong hoàng cung rồi sau đó mới hành sự. Chu Thiếu Dương liền đi ra ngoài, trong lòng hy vọng có thể từ dân chúng trong lúc vô ý mà thu hoạch được một số tin tức. Chỉ đáng tiếc là thường dân căn bản không thể nào biết được nội tình trong hoàng cung. Sau một hồi dò hỏi thì một chút tin tức cũng không có, Chu Thiếu Dương rầu rĩ trờ về khách điếm ăn uống nghỉ ngơi. Hắn trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rồi quyết định mạo hiểm xâm nhập vào hoàng cung để tìm bức họa đó.

Màn đêm buông xuống, Chu Thiếu Dương cải trang kỹ lưỡng, mở cửa sổ thi triển khinh công thẳng hướng hoàng cung. Hắn nấp trên bức tường thành của Tử Cấm thành cao mười mét, chỉ thấy bốn hướng Đông Nam Tây Bắc có bốn cổng thành chia ra gồm có Ngọ môn, Thần Vũ môn, Đông Hoa môn, Tây Hoa môn.

Cả khuôn viên hình chữ nhật của hoàng cung hiện ra trước mắt Chu Thiếu Dương. Tại mỗi góc của tường thành đều có một vọng gác vô cùng tinh xảo. Chu Thiếu Dương cúi đầu nhìn xuống nhìn thì thấy trên bốn vọng gác đều có binh sĩ canh gác, hơn nữa số lượng lại rất nhiều. Xem ra việc phòng bị thật sự rất nghiêm ngặt.

Chu Thiếu Dương hiện đang tiến vào ngọ môn, cửa chính của Tử Cấm thành. Trước mặt hắn là một đình viện rộng lớn, một con suối uốn lượn như một dây ngọc đái chảy ngang qua theo hướng đông tây. Phía trên có năm cây cầu bằng cẩm thạch tuyệt đẹp bắc qua.

Phía bắc cây cầu là Thái Hòa môn, hai bên có tượng hai chú khỉ bằng đồng đứng gác rất uy vũ. Chu Thiếu Dương sau khi xem xét rõ tình huống khắp nơi liền nhân lúc vệ binh còn chưa kịp quay về thi triển khinh công vựơt qua Thái Hòa môn, cẩn thận hạ xuống.

Thái Hòa điện gồm ba đại điện, là trung tâm của Tử Cấm thành. Cũng bởi vì đang là lúc đêm khuya cộng thêm cấm lệnh của triều đình không cho ai được tới trước Thái Hòa điện vào buổi tối. Vì vậy phía trước điện không hề có một bóng người nào. Song Chu Thiếu Dương vẫn không dám lơ là mà lặng lẽ đứng chờ một lúc rồi mới nhanh chóng tiến tới trước cửa điện. Hắn nhìn bốn phía quan sát kỹ lưỡng rồi nhẹ nhàng mở cửa tiến nhập vào bên trong. Trong điện rất tối, Chu Thiếu Dương mặc dù có thể nhìn rõ các vật nhưng nếu muốn tìm bức họa thì hắn chỉ còn cách bật hỏa tập lên rồi dựa vào đó mà tìm kiếm.

Chỉ thấy trong đại điện có một cái đài cao hai mét phủ thảm đỏ. Trên đài có một cái ghế chạm trổ hình rồng bằng vàng, đằng sau có bình phong khắc hình con rồng nên Chu Thiếu Dương biết đấy chính là bảo tọa của hoàng đế. Hắn thấy phía trên không có gì liền quay đầu lại nhìn. Thấy hai bên có sáu cây cột lớn, mỗi cây đều có hình rồng vàng uy mãnh uốn quanh, nhìn khắp bốn bức tường xung quanh không hề thấy có một bức họa nào được treo trên tường bèn tắt hỏa tập bước ra ngoài điện.

Chu Thiếu Dương tiếp tục hướng về phía hậu điện để tìm nhưng vẫn không thấy. Sau khi né tránh bọn vệ binh lại tiếp tục tìm kiếm trong Trung hòa điện và Bão hòa điện nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Chu Thiếu Dương liền đi ra tiếp sau hậu điện. Chỉ thấy sau phiến đá là một quảng trường nhỏ hình chữ nhật, điểm không giống với tiền điện là ở đây vệ binh rõ ràng đông hơn, xem ra giới bị còn thâm nghiêm hơn ở tiền điện nữa. Kì thật Chu Thiếu Dương không biết là hắn đã vào nội đình của hoàng cung rồi.
Thì ra quảng trường hình chữ nhật trước mắt Chu Thiếu Dương phía tây thông với Long Tông môn, phía đông đến Cảnh Vận môn, chia Tử Cấm thành trước sau thành hai khu vực lớn. Kiến trúc chủ yếu ở phía Nam của quảng trường là ba tòa đại điện và Hoa cái điện, Cẩn Thân điện ở hai mé đông và tây, được gọi là “tiền triều”. Phía Bắc của quảng trường trong Càn Thanh Môn được gọi là “nội đình”, chính là nơi hoàng đế và hậu phi đang sinh sống. Các kiến trúc chủ yếu ở đó là Càn Thanh cung, Giao Thái điện, Khôn Ninh cung và Đông Lục cung, Tây Lục cung.

Do lúc này là nửa đêm, ở đây tự nhiên là phải được canh phòng cẩn mật hơn. Chu Thiếu Dương thấy tình hình như thế liền vô cùng cẩn thận đến trước một tòa điện đường. Chỉ thấy trước cửa có hai vệ binh đứng canh cửa, ngoài ra còn có vệ binh không ngừng lai vãng tuần tra. Chu Thiếu Dương thấy như vậy, không kìm được cảm thấy có chút khó khăn, song hắn nhanh chóng nghĩ ra một kế. Hắn nhân lúc binh sĩ tuần tra vừa mới đi qua liền thi triển Phi Thiên Bộ, nhanh như chớp tiến đến trước mặt hai vệ binh canh cửa, dùng phương pháp sét đánh không kịp bưng tai điểm huyệt hai tên binh sĩ, tiện tay mở cửa tiến vào phía bên trong điện.

Ở đây có điểm bất đồng so với tiền điện là có thắp nến. Bên trong bài trí một chiếc bàn và một chiếc ghế. Trong điện còn có kệ sách, trần thiết không ít trúc giản và cổ thư. Khi hắn đi đến gần bàn thì thấy trên bàn còn để vài quyển tấu chương. Thì ra đây chính là Giao Thái Điện, nơi hoàng đế hàng ngày xử lý chính vụ và phê duyệt các loại tấu chương.

Chu Thiếu Dương thấy trên kệ sách và trên bàn đều không có tấm đồ mà mình muốn tìm bèn nhìn quanh quất bốn phía tìm kiếm. Đột nhiên hắn nhìn thấy ở hai mé đông và tây của chiếc bàn có treo hai tấm đồ họa, một tấm là sơn thủy đồ, một tấm là vẽ phong cảnh. Trước tiên hắn bước đến tấm họa sơn thủy, chỉ thấy trong tranh thế núi hiểm hóc, núi non trùng điệp, còn có một dòng thác đổ thẳng từ trên núi xuống, quả là một bức tranh đẹp. Bên dưới có đề danh của Lưu Bá Ôn. Xem ra đây chính là một trong các bức Tứ cảnh đồ mà mình muốn tìm. Chu Thiếu Dương không khỏi mừng rỡ như điên vội gỡ bức họa cất vào trong người.

Vừa muốn rời khỏi điện.
Đột nhiên cánh cửa đại điện bật mở. Chỉ thấy một lão già độ khoảng năm mươi, thân cao lục xích xuất hiện trước mặt của Chu Thiếu Dương. Lão già nhìn Chu Thiếu Dương hét lớn:
- Người tới là ai dám ngang nhiên đêm tối xâm nhập hoàng cung. Còn không mau bó tay chịu trói.

Nguyên lão già này chính là Mạnh Kiếm Thanh, là thống lĩnh và giáo luyện thị vệ trong cung. Ông ta từng bái một trong ngũ đại cao thủ “Phong, Hỏa, Lôi, Điện, Vân” nổi danh năm mươi năm về trước là Lôi Đình Khoái Kiếm Trác Nhất Phàm làm sư phụ, tập thành một thân võ công. Xuất đạo chưa lâu thì một mình một kiếm tiêu diệt tổng đà của “Kim Y Bang” nổi danh xấu xa trong giang hồ lúc bấy giờ. Nghe nói trong cuộc chiến đó, một mình ông ta cùng lúc chống đỡ sự tấn công của năm cao thủ rồi sau đó tiêu diệt tất cả.

Truyền ngôn rằng sau đó ông ta cũng bị trọng thương phải dưỡng bệnh hết một năm trời. Nhưng ông ta cũng từ đó mà nổi danh, quả là danh vọng đáng quý khó mà đạt được. Sau này ông ta từ đơn kiếm chuyển sang song kiếm, sáng tạo ra bộ kiếm pháp mới. Nghe đồn trên giang hồ có rất ít người có thể chịu được mười chiêu dưới song kiếm của ông ta. Chỉ đáng tiếc là mười năm trở lại đây người trên giang hồ đã không còn thấy ông ta ở đâu, ai ngờ ông ta lại giữ chức thống lĩnh thị vệ của triều đình.

Hôm nay xảo diệu lại đúng phiên ông phụ trách phòng vệ trong hoàng cung. Vì vậy, Mạnh Kiếm Thanh cũng đi quanh để tuần tra. Khi đi ngang qua Giao Thái điện thấy hai binh sĩ canh cửa thần sắc có vẻ khác lạ bèn tới kiểm tra xem thử, liền phát giác ra cả hai đều đã bị người ta điểm huyệt toàn thân bất động. Phát giác trong điện có bóng người liền đoán rằng có kẻ đột nhập vào hoàng cung. Vì vậy ông ta liền đẩy cửa tiến vào tính bắt lấy người đột nhập.

Chu Thiếu Dương thấy hành tung đã bị bại lộ, biết rằng dưới tình huống này có nói nhiều cũng vô ích. Liền vận hết công lực xuất chưởng đánh thẳng về Mạnh Kiếm Thanh. Đồng thời thi triển khinh công chuẩn bị tông cửa bỏ chạy.
Song Mạnh Kiếm Thanh dường như biết ý đồ của Chu Thiếu Dương. Vì vậy không hề tránh né, tả chưởng vung lên hóa giải chưởng lực của Chu Thiếu Dương, đồng thời hữu chưởng đánh thẳng tới ngực của hắn. Chu Thiếu Dương thấy vậy chỉ đành vung chưởng đỡ lấy chưởng lực của Mạnh Kiếm Thanh. Chỉ nghe “Bùng “ một tiếng, hai chưởng đánh vào nhau, song phương đều cảm thấy đối phương nội lực rất thâm hậu. Sau khi đối chưởng, Chu Thiếu Dương liền bị đánh lùi về phía sau. Hắn không thể ngờ rằng trong hoàng cung lại có cao thủ như vậy. Thật đúng là phòng bị nghiêm ngặt.

Mạnh Kiếm Thanh thấy Chu Thiếu Dương lui lại liền cười lớn và nói:
- Thiếu hiệp có được thân thủ và công lực như vậy, tại sao lại xâm nhập vào hoàng cung để ăn trộm tranh chứ? Cái này thật không phải là hành vi của người trong võ lâm.

Chu Thiếu Dương cảm thấy trong lời nói của đối phương có ý chế nhạo, trong lòng có chút giận dữ liền nói:
- Tại hạ cũng chỉ là bất đắc dĩ. Hy vọng tiền bối không ngăn cản, thủ hạ lưu tình, cho tại hạ rời khỏi hoàng cung.

Mạnh Kiếm Thanh nghe xong liền hỏi:
- Thiếu hiệp, thâm nhập cấm cung là phạm vào tử tội. Người thật không biết chết sống. Hiện tại ngươi còn không bó tay chịu trói. Xem ngươi cũng biết lễ nghĩa, lão phu sẽ đứng trước hoàng thượng cầu xin cho. Nói không chừng có thể được miễn tội chết.

Chu Thiếu Dương nghe vậy bèn tiếp lời:
- Tại hạ đa tạ hảo ý của tiền bối. Chỉ là tại hạ không thể buông tay chịu trói. Tiền bối, xem ra tại hạ đành phải mạo phạm rồi

Nói xong liền hướng về Mạnh Kiếm Thanh thi lễ. Lúc này cả hai đều biết chỉ có thể dùng quyền cước thay cho lời nói. Mạnh Kiếm Thanh liền vận công lực công tới Chu Thiếu Dương một chưởng nhanh như thiểm điện

Biết rằng đối phương võ công rất lợi hại. Vì vậy trong lòng không dám lơ là, ứng biến linh hoạt, một kích không trúng liền chuyển sang phòng thủ, song Chu Thiếu Dương biết rõ đối phương công lực thâm hậu, lại thêm thời gian không thể kéo dài. Thế nên hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, sử dụng Chấn Thiên Chưởng với mười thành công lực công đến Mạnh Kiếm Thanh như nước chảy mây trôi liên tu bất tận, khiến cho nỗi kinh hãi trong lòng Mạnh Kiếm Thanh mỗi lúc một lớn. Lão nghĩ thầm trong lòng “không biết vị cao thủ trẻ tuổi này rốt cuộc là ai? không những công lực thâm hậu mà chưởng pháp còn huyền diệu vô cùng, nhìn bộ dạng tựa như Chấn Thiên Chưởng pháp, hắn làm sao biết Chấn Thiên Chưởng Pháp? Xem ra mình phải tận lực mà đánh thôi, nếu không khó mà giữ được khí tiết“
Về Đầu Trang Go down
lecongtrongnhan
Bá Tước
Bá Tước
lecongtrongnhan


Nam
Tổng số bài gửi : 40
Age : 45
Registration date : 13/05/2008

Tầm Đỉnh ký - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tầm Đỉnh ký   Tầm Đỉnh ký - Page 2 Icon_minipostedTue May 13, 2008 8:35 am

Ngay lập tức lão gia tăng công lực vào song chưởng, chưởng kình càng lúc càng mạnh mẽ. Song phương đều tận hết sức mình mà đánh, xem tình hình tạm thời khó mà phân cao thấp.

Chu Thiếu Dương đột nhiên nghe tiếng bước chân người càng lúc càng nhiều nhưng rất chỉnh tề. Xem ra vệ binh đã phát hiện ra hành tung của hắn, hắn chỉ có nước nhanh chóng thoát li hoàng cung, nếu không thì nguy mất. Sử ra trọn bộ Chấn Thiên Chưởng, tuy có chiếm được lợi thế bức cho Mạnh Kiếm Thanh luống cuống chân tay nhưng vẫn chưa thể hạ lão ngay được.

Hắn bèn dùng đến thuật “Khí vi lưỡng dụng“ đem công lực bản thân phát huy đến cực điểm, gấp rút đánh ra ba chiêu liên hoàn tam tuyệt trong Chấn Thiên chưởng là “Thiên Kinh Địa Động“, “Thiên Địa Câu Diệt“, “Thiên Võng Khôi Khôi“, Mạnh Kiếm Thanh thấy đối phương chưởng lực đột nhiên trở nên hùng hậu và bá đạo hơn. Lão không dám mạo hiểm ngạnh tiếp mà thi triển Mê Tung Bộ, khó khăn lắm mới tránh được ba chiêu liên hoàn này. Còn Chu Thiếu Dương thì lập tức thi triển Phi Thiên Bộ hướng về phía cửa lớn nhanh chóng thoát ra, lúc vừa tiến tới cửa điện thì đột nhiên hai đạo kiếm quang phóng đến, nhanh như thiểm điện tập kích cổ và ngực hắn.

Chu Thiếu Dương biết rõ nếu như bị bức lùi vào thì thật là rủi nhiều may ít. Do đó hắn quyết định mạo hiểm, một chưởng tập trung đủ mười hai thành công lực phất về phía mũi kiếm đâm đến ngực mình, đồng thời lách đầu né mũi kiếm nhằm vào cổ. Sau khi Chu Thiếu Dương chấn lui một kiếm đâm đến ngực, thì kiếm kia đâm sượt qua cổ áo hắn thật là nguy hiểm cùng cực, song hắn cũng đã tránh được song kiếm, đồng thời chạy ra được phía ngoài điện.

Song khi hắn chạy ra ngoại điện rồi thì không dám loạn động nữa vì bốn bề đều có vệ binh chĩa súng về phía hắn, Chu Thiếu Dương biết rõ chỉ cần mình có hành động gì thì sẽ bỏ mạng dưới mớ hỏa thương đó.

Vào lúc ấy Mạnh Kiếm Thanh cũng đã ra đến nơi, thấy tình hình như vậy liền hiểu rõ Chu Thiếu Dương sẽ không dám có hành động gì. Do vậy lão nhanh chóng tiến đến cạnh Chu Thiếu Dương, xuất chỉ điểm vào huyệt đạo của hắn, phong tỏa công lực. Chu Thiếu Dương đồng thời cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực.

Sau đó Mạnh Kiếm Thanh liền dắt Chu Thiếu Dương và hai tên thị vệ đi về hướng Càn Thanh Cung. Đến Càn Thanh Cung, sau khi được Hoàng đế chuẩn y Mạnh Kiếm Thanh liền dẫn theo Chu Thiếu Dương vào cung nội. Thì ra Vạn Lịch Hoàng đế lúc đó cũng biết việc có người ban đêm thâm nhập hoàng cung rồi. Hoàng đế ngồi trên ngự tháp nghe Mạnh Kiếm Thanh kể rõ sự tình rồi chầm chậm đưa mắt nhìn Chu Thiếu Dương.

Mới nhìn một cái ông ta đã không khỏi chấn động trong lòng, lập tức ra hiệu cho Mạnh Kiếm Thanh lui xuống, ngay cả Chu Thiếu Dương cũng cảm giác được mục quang Vạn Lịch Hoàng đế nhìn mình có chút kỳ quái. Mạnh Kiếm Thanh lui rồi, Vạn Lịch Hoàng đế liền đứng dậy bước tới trước mặt Chu Thiếu Dương đưa tay chộp lấy ngọc bội mà hắn đang đeo trên cổ. Chỉ thấy ông ta nhìn ngọc bội rất lâu rồi quay trở lại ngự tháp, thở dài một hơi hỏi Chu Thiếu Dương:
- Ngọc bội ngươi đang đeo trên cổ đó làm sao có được?

Chu Thiếu Dương biết rằng ngọc bội của hắn lộ ra là do cổ áo bị đâm rách mà thành, song hắn cũng không hiểu Hoàng đế hỏi vậy là có ý gì nên thật thà nói:
- Ngọc bội đó là vật tổ truyền của hạ thần.

Vạn Lịch Hoàng Đế nghe xong không kìm được ngẩng đầu nói:
- Quả thực là ý trời! Là ý trời! Giang sơn Đại Minh ta quả là như lời của Lưu Đại quân sư từng nói, sẽ có người đến tương trợ, thật là quá tốt rồi.

Trong lúc nói mấy lời này thần sắc Hoàng đế không khỏi lộ ra nét vui mừng. Chu Thiếu Dương nghe nói mà trở nên hồ đồ, không biết ý tứ của Hoàng đế Vạn Lịch là sao. Nguyên do là khi Minh triều mới thành lập, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương từng thu được một khối ngọc quý, nên mới cho điêu khắc thành hai miếng ngọc bội hình rồng, lại khắc lên chữ Chu, sau đó chia cho hai vị nhi tử, lệnh cho họ phải bảo quản cẩn thận.

Vào lúc đó, đại quân sư Lưu Bá Ôn ban đêm quan sát thiên tượng, phát hiện ra một bí mật, bèn tâu với Chu Nguyên Chương rằng hai trăm sau sẽ có một vị quý nhân xuất hiện, người đó sẽ giúp cho Minh triều trường thịnh không suy, người đó còn là hậu nhân của Hoàng thất. Bí mật này chỉ có mình hoàng đế hiện thời là biết được. Vạn Lịch Hoàng đế thấy Chu Thiếu Dương là nhất biểu nhân tài, lại khí vũ hiên ngang, nhìn là biết không phải người thường trong lòng quả thật rất cao hứng. Ông ta cũng không ngờ được lời của Lưu đại quân sư lại linh nghiệm như vậy. Huống hồ trong triều đình hiện nay quan viên lập bè kéo phái, ăn hối lộ làm trái vương pháp càng lúc càng nhiều, bản thân ông ta không có cách nào giải quyết, chỉ biết trầm mê trong tửu sắc quên đi hiện thực. Nếu như hôm nay thật có người tương trợ, ông ta làm sao không vui mừng ra mặt. Ông ta liền đỡ Chu Thiếu Dương dậy, kéo đến ngồi trên ngự tháp trò chuyện. Chu Thiếu Dương thấy Hoàng đế đối xử khách khí với mình như vậy, không những không trị tội mà còn xem như tân khách không khỏi cảm thấy kỳ quái và cũng cảm thấy bất an. Vạn Lịch Hoàng đế dĩ nhiên không hỏi Chu Thiếu Dương về những sinh hoạt thường ngày mà hỏi hắn vì sao lại nửa đêm tiềm nhập hoàng cung trộm đồ. Chu Thiếu Dương khéo léo đáp là hắn rất thích tàng trữ tự họa, biết là trong cung có bức họa đó nên mới nảy sinh ra ý trộm.

Vạn Lịch Hoàng Đế nghe xong cười ha hả, không những không trách tội mà còn đem bức họa đó tặng Chu Thiếu Dương, đồng thời bảo hắn sau này phải nghe theo sự sắp đặt của ông ta, giúp ông ta trị lý quốc gia đại sự. Chu Thiếu Dương trong tình huống đó, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Vạn Lịch Hoàng đế, ngoài ra không còn cách khác.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Tầm Đỉnh ký - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tầm Đỉnh ký   Tầm Đỉnh ký - Page 2 Icon_miniposted

Về Đầu Trang Go down
 
Tầm Đỉnh ký
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: ..::TÀNG KINH CÁC::.. :: .:Kiếm Hiệp:. :: *Huỳnh Dị*-
Chuyển đến